Rất nhiều khách du lịch nghĩ rằng Schengen chỉ là tên của một loại thị thực, mà chưa hay biết đó là tên một thị trấn nhỏ thuộc vùng biên giới ở Luxembourg, nơi đã trở thành biểu tượng của du lịch không biên giới tại châu Âu.
Làng Schengen nằm ở điểm giữa của sông Moselle, uốn lượn qua trung tâm châu Âu, là nơi ba quốc gia gặp nhau: Luxembourg, Đức, Pháp. Chính tại đây, cách đây gần 38 năm, ý tưởng về một châu Âu không biên giới đã ra đời. Schengen là một thỏa thuận lịch sử, hiệp ước được ký kết lần đầu tiên vào tháng 6.1985, giữa Bỉ, Pháp, Tây Đức, Luxembourg và Hà Lan.
Hiện có 27 nước tham gia khối Schegen: Ba Lan, CH Czech, Hungary, Slovakia, Slovenia, Estonia, Latvia, Litva, Malta, Iceland, Na Uy, Thụy Điển, Phần Lan, Đan Mạch, Hà Lan, Bỉ, Luxembourg, Pháp, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Đức, Áo, Italy, Hy Lạp, Thụy Sĩ, Lichtenstein, Croatia.
Bốn quốc gia khác là Vatican, Monaco, San Mario, Andorra không tham gia hiệp ước nhưng vẫn nằm trong khu vực đi lại tự do này vì có biên giới mở với các nước trong khối.
Nhiều người hẳn đã quen thuộc với Hiệp định Schengen – cho phép tự do di chuyển người và hàng hóa giữa 27 quốc gia thành viên ở Châu Âu. Những người có Thị thực Schengen có thể tự do đi lại hơn một nửa lục địa Châu Âu.
Nhưng bạn đã bao giờ dừng lại và nghĩ về Schengen như một điểm đến chưa? Ai biết được, có lẽ bạn sẽ quyết định biến ngôi làng trồng nho ở Luxembourg này thành nơi nghỉ ngơi cuối tuần tới của mình.
Schengen nằm tại điểm giao nhau với Pháp và Đức, là một lựa chọn mang tính biểu tượng, vì nơi đây giống như một phiên bản thu nhỏ của châu Âu. Không có nơi nào tốt hơn để cam kết với ý tưởng về biên giới mở hơn là tại điểm giao nhau của ba nước. Vào thời điểm đó, khái niệm di chuyển tự do giữa các nước châu Âu được coi là một cuộc cách mạng.
Martina Kneip, Giám đốc Bảo tàng Châu Âu Schengen, nói: “Vào năm 1985, bạn không thể tưởng tượng rằng sẽ có biên giới mở, đặc biệt là giữa Đức và Pháp. Điều này thật phi thường”.
Khoảng 40.000 du khách đến Schengen mỗi năm để tham quan thị trấn biên giới nhỏ của Luxembourg, nơi đã trở thành biểu tượng của du lịch không biên giới trong EU.
Đối với nhiều người, điểm đến chính là Bảo tàng Châu Âu Schengen. Ở phía trước, “Cột các quốc gia” tượng trưng cho từng quốc gia trong Khu vực Schengen với một tác phẩm điêu khắc ngôi sao bằng kim loại. Trên phần còn lại của quảng trường, cờ của tất cả các nước thành viên tung bay trong gió.
Di chuyển vào phía trong, du khách có thể được xem thấy tầm quan trọng của Hiệp định Schengen, tác động và di sản của nó trên khắp châu Âu và thế giới thông qua các màn hình tương tác và cảnh quay lưu trữ.
Trong một chiếc tủ kính dựa vào bức tường phía sau, có 30 chiếc mũ phục vụ của nhân viên hải quan từ khắp châu Âu, nhắc nhở du khách về các thủ tục mà việc đi lại xuyên biên giới từng phải thực hiện.
Bảo tàng không chỉ là nơi cung cấp thông tin cho du khách, nó còn là biểu tượng cho một châu Âu thống nhất và một bản sắc châu Âu chung. Giám đốc bảo tàng Kneip, đến từ Freiburg, một thành phố ở phía tây nam nước Đức, nằm gần Pháp và Thụy Sĩ, là người tin tưởng chắc chắn vào điều này: “Sẽ thật nguy hiểm nếu mọi người coi Hiệp định Schengen là điều hiển nhiên. Đó không phải là điều hiển nhiên – bạn phải làm việc và đấu tranh để duy trì nó mỗi ngày, và đó thực sự là điều chúng ta phải làm.”
Vùng nông thôn thoai thoải xung quanh khu vực Schengen là một điểm đến tuyệt vời cho những chuyến đi bộ đường dài trong ngày. Chuyến đi bộ dài 7,7 km (4,8 dặm) bắt đầu từ Bảo tàng Châu Âu Schengen và chạy vòng qua Pháp và Luxembourg, mang đến tầm nhìn tuyệt đẹp ra cả ba quốc gia có đường biên giới.
Con đường mòn ngoằn ngoèo xuyên qua những vườn nho, rừng rậm, lối đi trong trang trại, những cánh đồng tràn ngập hạt cải dầu màu vàng tươi, những đoạn lùi hẹp và mở ra giữa chừng là một cao nguyên bằng đá vôi nhìn ra thung lũng sông và những làng rượu dọc theo sông Moselle.
Với sự thay đổi thường xuyên của cảnh quan và độ cao, việc đi bộ đường dài đầy thử thách nhưng bổ ích. Đối với những người muốn tìm hiểu thêm về khu vực, các bảng thông tin sẽ cho du khách biết về hệ thực vật, động vật địa phương và cấu trúc địa chất của khu vực. Đến cuối đường đi bộ, bạn cũng đi ngang qua các mỏ thạch cao cũ.
(Lược dịch từ https://www.dw.com/)